Đáp án Tiếng Việt 4 kết nối tri thức Bài 22: Bức tường có nhiều phép lạ
File đáp án Tiếng Việt 4 kết nối tri thức Bài 22: Bức tường có nhiều phép lạ. Toàn bộ câu hỏi, bài tập ở trong bài học đều có đáp án. Tài liệu dạng file word, tải về dễ dàng. File đáp án này giúp kiểm tra nhanh kết quả. Chỉ có đáp án nên giúp học sinh tư duy, tránh học vẹt
Xem: => Giáo án tiếng việt 4 kết nối tri thức
BÀI 22: BỨC TƯỜNG CÓ NHIỀU PHÉP LẠPHẦN ĐỌC:
Bài đọc: Bức tường có nhiều phép lạ - Theo Phong Thu
Câu 1: Tìm chi tiết tả không gian nơi Quy đang ngồi học.
Trả lời:
Chi tiết tả không gian Quy đang ngồi học là:
- Quy đọc nhầm đề bài tập làm văn
- Quy chống tay, tì má, nhìn lên bức tường trước mặt.
Câu 2: Hành động và suy nghĩ nào của Quy cho biết Quy đang gặp khó khăn với bài làm văn?
Trả lời:
- Hành động: chống tay, tì má, nhìn lên bức tường trước mặt.
- Quy thở dài: "Trời thì nắng mà bài văn lại yêu cầu tả mưa."
Câu 3: Điều gì khiến Quy nghĩ bức tường vôi xanh có phép lạ?
Trả lời:
Quy nghĩ bức tường có phép là vì bố Quy là một người viết văn và có khi ông tì cằm lên tay, nhìn thẳng vào bức tường trước mặt rồi ông lại cầm bút viết lia lịa, quên cả ăn cơm.
Câu 4: Vì sao bố kể cho Quy nghe về những trận mưa? Tìm câu trả lời đúng.
- Vì những trận mưa gắn với kỉ niệm tuổi thơ của bố.
- Vì bố muốn Quy tả những trận mưa mà bố đã từng gặp.
- Vì bố muốn gợi cho Quy nhớ lại những trận mưa mà Quy đã gặp.
- Vì bố muốn Quy nhớ về bà nội của mình.
Trả lời:
Đáp án đúng là C.
Câu 5: Theo em, vì sao Quy có thể làm được bài văn mà không cần nhìn bức tường có nhiều phép lạ nữa?
Trả lời:
Quy có thể làm được bài văn mà không cần đến bức tường có những phép lạ là vì bố đã gợi cho Quy nhớ đến những cơn mưa mà cậu đã gặp, đã biết.
PHẦN LUYỆN TỪ VÀ CÂU
Câu 1: Tìm 3 - 5 tính từ chỉ đặc điểm của sự vật hoặc hoạt động có trong bài Bức tường có nhiều phép lạ.
Trả lời:
- xanh mát
- lia lịa
- tủm tỉm
- ngơ ngác
- bồng bềnh
- rào rào
Câu 2: Viết 2 - 3 câu tả một cơn mưa, trong đó có sử dụng những tính từ tả tiếng mưa.
Trả lời:
Bài tham khảo 1:
Một ngày đẹp trời bỗng trở nên oi bức. Những đám mây màu đen nặng trĩu bay tới làm xám xịt cả bầu trời. Gió bắt đầu thổi mạnh cho cây cối ngả nghiêng, rồi từng giọt mưa lách tách, lách tách rơi. Lộp độp! Lộp độp rơi xuống các mái hiên. Dần dần gió mạnh hẳn lên, cùng lúc đó mưa xối xả tuôn ào ào. Mọi người hối hả tìm chỗ trú chân, có người còn chưa mặc áo mưa. Sấm sét nổi lên ầm ầm rạch một vệt ngang trời. Chú mèo đang ngủ thì giật mình hoảng hốt, lướt thướt núp vào một chỗ khô ráo. Lòng đường cũng bị ngập. Sau 30 phút mưa ròng rã thì đã tạnh hẳn. Những chú chim lại bay tới hót líu lo. Bầu trời quang đãng hẳn, không khí trong lành và dễ chịu hơn. Mặt trời lộ ra với bảy sắc cầu vồng. Cây cối như vừa được tắm hả hê, vươn lên với một sức sống mới.
Bài tham khảo 2:
Mưa rơi lộp bộp mái nhà, chảy thành dòng xuống máng hứng nước của ba. Những cành cây cam, cây khế xòe rộng ra để hứng những dòng nước mát lành. Luống rau muống của mẹ trồng cười hả hê thích thú. Chỉ có những nụ hoa mười giờ là cụp mặt xuống buồn rầu.
PHẦN VIẾT
Viết hướng dẫn thực hiện một công việc
Đề bài: Viết hướng dẫn các bước làm một đồ chơi em yêu thích.
Trả lời:
Chuẩn bị:
- Giấy màu, giấy trắng
- Kéo và bút
Cách làm đồ chơi bằng giấy hình con gà:
- Bước 1: Vẽ lên giấy màu trắng các hình như phần hình 1 bên dưới. Sau đó, mẹ áp giấy màu vàng lên giấy trắng và cắt theo những hình đấy. Phần mỏ gà và phần đế dùng giấy màu cam cho đẹp hơn. Những chỗ vẽ nét đứt là hướng dẫn gấp giấy ngay tại đó.
- Bước 2: Dán thành từng vòng tròn rồi dán nối với nhau
- Bước 3: Dán mỏ, dán cánh như hình 2 bên dưới
- Bước 4: Vẽ mắt hoặc dùng mắt thú bông dán lên là mẹ đã hoàn thành con gà cho bé rồi.
PHẦN NÓI VÀ NGHE
Kể chuyện
Nhà phát minh và bà cụ - Theo Tiếng Việt 3, tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2016
Câu 1: Nghe kể chuyện và ghi lại những sự việc chính.
Trả lời:
- Học sinh nghe giáo viên kể chuyện.
- Câu chuyện giữa Ê-đi-xơn và bà cụ già xảy ra khi ông chế tạo thành công đèn điện. Bà cụ già đã đi bộ gần ba giờ để đến xem phát minh kì diệu ấy, do đó bà đã vô tình được gặp Ê-đi-xơn và trò chuyện với ông.
Câu 2: Kể lại câu chuyện.
Trả lời:
- Ê – đi- xơn là một nhà bác học nổi tiếng người Mĩ. Khi ông chế ra đèn điện, người từ khắp nơi ùn ùn kéo đến xem. Có một bà cụ phải đi bộ mười hai cây số. Đến nơi, cụ mỏi quá, ngồi xuống vệ đường bóp chân, đấm lưng thùm thụp.
- Lúc ấy, Ê-đi-xơn chợt đi qua. Ông dừng lại hỏi chuyện. Bà cụ nói :
- Già đã phải đi bộ gần ba giờ đồng hồ để được nhìn tận mắt cái đèn điện. Giá ông Ê – đi- xơn làm được cái xe chở người già đi nơi này nơi khác có phải may mắn cho già không?
- Thưa cụ, tôi tưởng vẫn có xe ngựa chở khách chứ ?
- Đi xe đấy thì ốm mất. Già chỉ muốn có một thứ xe không cần ngựa kéo mà lại thật êm.
- Nghe bà cụ nói vậy, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ê – đi- xơn. Ông reo lên:
- Cụ ơi ! Tôi là Ê – đi- xơn đây. Nhờ cụ mà tôi nảy ra ý định làm một cái xe chạy bằng dòng điện đấy.
Bà cụ vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà bác học cũng bình thường như mọi người khác. Lúc chia tay, Ê – đi- xơn bảo:
- Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe điện đầu tiên.
- Từ lần gặp bà cụ, Ê – đi- xơn miệt mài với công việc chế tạo xe điện và đã thành công. Hôm chạy thử xe điện, người ta xếp hàng dài để mua vé. Ê-đi-xơn mời bà cụ dạo nọ đi chuyến đầu tiên. Đến ga, ông bảo :
- Tôi giữ đúng lời hứa với cụ rồi nhé !
Bà cụ cười móm mém :
- Cảm ơn ông. Giờ thì già có thể đi chơi cả ngày với chiếc xe này rồi !
Câu 3: Điều em ấn tượng nhất về nhà phát minh Ê-đi-xơn là gì ? Vì sao ?
Trả lời:
Ê-đi-xơn là nhà bác học tài ba người Mĩ, sinh năm 1847, mất năm 1931. Ông đã có hàng ngàn phát minh góp phần làm cho cuộc sống của loài người thêm văn minh, tiến bộ. Vì khoa học làm cho đời sống con người ngày càng văn minh tiến bộ hơn. Nhờ khoa học, nhiều máy móc được chế tạo làm cho con người đỡ vất vả. Khoa học được áp dụng vào việc chữa bệnh giúp con người thêm khoẻ mạnh, sống lâu. Nhờ khoa học, những thứ hàng hoá phục vụ đời sống ngày càng nhiều làm cho cuộc sống thêm đầy đủ, sung sướng...
PHẦN VẬN DỤNG
Câu 1: Kể cho người thân nghe câu chuyện Nhà phát minh và bà cụ
Bài tham khảo 1:
Truyện viết về các danh nhân trên thế giới quả thật rất hấp dẫn đối với em. Mỗi câu chuyện đều đem đến một tấm gương sáng cho người đời, một bài học bổ ích cho lớp trẻ chúng em noi theo. Câu chuyện Nhà phát minh và bà cụ là một câu chuyện như thế.
Ê-đi-Xơn là một người Mỹ, một con người tận tụy với khoa học, với sự phát triển của nhân loại, một nhà bác học lừng danh, sự nghiệp của ông thật to lớn vĩ đại biết nhưỡng nào. Ông đã góp phần phát minh ra máy điện thoại, điện báo, ghi âm…
Tại làng Men-Lô-pác thuộc ngoại thành phố New York (Mỹ) nơi đã xáy ra một điều kỳ diệu nhất trong lịch sử. Đó là sự kiện nhá bác học Ê-đi-xơn đưa bóng đèn điện vào thắp sáng. Người từ khắp mọi nơi đổ ùn ùn về cái làng nhỏ bé này để tận mắt ngắm nhìn ánh sáng điện phát ra. Đi trong đống người đông nghịt ấy cô một bà cụ già. Ngày ấy, đi lại còn khó khăn bà cụ phải chống gậy lần mò từng bước trên quãng đường mười hai cây số. Mệt mỏi, bà cụ đứng lại bên vệ đường để nghỉ thì Ê-đi-xơn đi ngang qua, ông dừng chân hỏi thăm bà cụ. Bà cụ kể lại cho Ê-đi-xơn nghe mục đích của cuộc hành trình khó khăn vất vả ấy. Rồi bà chép miệng!
- Giá ông Ê-đi-xơn nghĩ ra được cái xe không cần ngựa kéo mà lại thật êm thì hạnh phúc cho người già này biết mấy.
Nghe bà cụ nói vậy, trong đầu óc ông thoáng xuất hiện một ý nghĩ “một cái xe không cân ngựa kéo" – một đề nghị tuyệt vời. Ông cúi xuống nói với bà cụ!
“Cụ ạ! Tôi là Ê-di-xơn đây. Nhờ cụ mà tôi nảy ra một ý định sáng chế chiếc xe chạy bằng điện đấy. Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe đầu tiên ấy”.
Sau một thời gian miệt mài nghiên cứu, ông đã chế tậo thành công chiếc xe điện đầu tiên. Con đường xe điện chạy từ làng Men Lơ-pác đến New York được khánh thành. Ngay chuyến xe điện đầu tiên khởi hành, Ê-di-xơn trịnh trọng mời bà cụ già lên chuyến xe lịch sử ấy. Sau đó, ông mời bà về nhà chơi và hỏi!
“Thế nào, cụ có thích chiếc xe ấy không? Một nụ cười móm mém đầy vẻ mãn nguyện nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của cụ thay cho lời cảm ơn của cụ đối với nhà bác học đã cho cụ hưởng mọt niềm diêm phúc của những năm tháng cuối đời.
Thật sinh dộng, thật bất ngờ và cũng đầy lý thú, câu chuyện đã ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của một nhà bác học luôn chủ động suy nghĩ, tìm tòi và sáng tạo. Một con người giản dị hòa minh với quần chúng, lắng nghe ý kiến quần chúng để đem tài năng của mình cống hiến cho mọi người, cho hạnh phúc của nhân loại.
Bài tham khảo 2:
Ê – đi- xơn là một nhà bác học nổi tiếng người Mĩ. Khi ông chế ra đèn điện, người từ khắp nơi ùn ùn kéo đến xem. Có một bà cụ phải đi bộ mười hai cây số. Đến nơi, cụ mỏi quá, ngồi xuống vệ đường bóp chân, đấm lưng thùm thụp.
Lúc ấy, Ê-đi-xơn chợt đi qua. Ông dừng lại hỏi chuyện. Bà cụ nói :
- Già đã phải đi bộ gần ba giờ đồng hồ để được nhìn tận mắt cái đèn điện. Giá ông Ê – đi- xơn làm được cái xe chở người già đi nơi này nơi khác có phải may mắn cho già không?
- Thưa cụ, tôi tưởng vẫn có xe ngựa chở khách chứ ?
- Đi xe đấy thì ốm mất. Già chỉ muốn có một thứ xe không cần ngựa kéo mà lại thật êm.
Nghe bà cụ nói vậy, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ê – đi- xơn. Ông reo lên:
- Cụ ơi ! Tôi là Ê – đi- xơn đây. Nhờ cụ mà tôi nảy ra ý định làm một cái xe chạy bằng dòng điện đấy.
Bà cụ vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà bác học cũng bình thường như mọi người khác. Lúc chia tay, Ê – đi- xơn bảo:
- Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe điện đầu tiên.
Từ lần gặp bà cụ, Ê – đi- xơn miệt mài với công việc chế tạo xe điện và đã thành công. Hôm chạy thử xe điện, người ta xếp hàng dài để mua vé. Ê-đi-xơn mời bà cụ dạo nọ đi chuyến đầu tiên. Đến ga, ông bảo :
- Tôi giữ đúng lời hứa với cụ rồi nhé !
Bà cụ cười móm mém :
- Cảm ơn ông. Giờ thì già có thể đi chơi cả ngày với chiếc xe này rồi !
Bài tham khảo 3:
Năm ấy, hàng ngàn hàng vạn người kéo nhau đi xem một thứ đèn không thắp bằng dầu, gọi là đèn điện. Có một bà cụ già phải vượt qua đoạn đường dài mười hai cây số. Đến nơi, cụ mỏi quá, ngồi xuống vệ đường bóp chân, đấm lưng thùm thụp. Ê-đi-xơn chợt đi qua nhìn thấy, ông dừng lại ngắm nhìn bà cụ và bắt chuyện.
- Già đã cuốc bộ gần ba tiếng đồng hồ để được nhìn tận mắt cái đèn điện. Sáng quá, lạ quá! Giá mà ông Ê-đi-xơn làm được cái xe chở người già đi nơi này qua nơi khác có phải may mắn hơn cho lão không ?
- Thưa cụ, chở người đã có xe ngựa rồi cơ mà!
- Đi xe ấy thì ốm mất. Già chỉ muốn có một thứ xe khác cơ. Xe thật êm mà không do ngựa kéo.
Nghe bà cụ nói, bỗng một ý nghĩa lóe lên trong đầu Ê-đi-xơn.
- Cụ ơi! Tôi là Ê-đi-xơn đây. Nhờ cụ gợi ý mà tôi nảy ra ý định làm một cái xe chạy thật nhanh, thật êm, chạy bằng dòng điện.
Bà cụ ngạc nhiên ngắm nhìn Ê-đi-xơn. Nhà bác học này sao lại bình dị đến thế nhỉ? Cụ thầm nghĩ và nở nụ cười.
- Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe điện đầu tiên nhé!
- Cảm ơn ông. Thế nào già cũng đến. Nhưng ông phải làm nhanh nhanh lên, kẻo già này không chờ lâu được nữa đâu nhé!
Từ hôm gặp bà cụ về, Ê-đi-xơn hầu như suốt đêm ngày ở trong phòng thí nghiệm. Việc chế tạo xe điện đã sớm thành công.
Bài tham khảo 4:
Edison là một nhà bác học nổi tiếng người Mỹ, đã có nhiều phát minh khoa học lớn. Ông đã góp phần hoàn chỉnh máy điện báo, điện thoại, bóng đèn điện, đèn ống, máy ghi âm, xe điện, máy chiếu phim, v.v…
Khi bóng đèn điện mới ra đời, làng Menlo Park ở ngoại ô thành phố New York (Mỹ) là nơi đầu tiên được ông đưa bóng đèn điện vào thắp sáng. Vào những ngày đó, nhiều người từ khắp xa gần ùn ùn kéo về ngắm ánh sáng điện.
Thời ấy, con người muốn đi xa phải đi tàu hỏa chạy bằng hơi nước. Còn đi gần, chỉ có một cách duy nhất là đi xe ngựa. Vì thế, số xe ngựa tuy đã khá nhiều, vẫn không sao đủ cho khách thuê đi.
Nhiều người phải đi bộ. Có một bà cụ già phải đi bộ mười hai cây số. Đến nơi, cụ mỏi quá, ngồi xuống vệ đường bóp chân, đấm lưng thùm thụp. Lúc đó Edison chợt đi đến. Ông dừng lại hỏi chuyện bà cụ. Cụ nói:
– Ôi, già mỏi quá. Già đã phải đi bộ gần ba giờ đồng hồ để cốt được nhin tận mắt cái đèn điện. Nhưng dù ở tận cùng trái đất già cũng đi. Già chỉ lo đoạn đường về, nghĩ đến cũng đủ chóng cả mặt. Giá ông Edison nghĩ thêm được cái xe để chở người già đi nơi này, nơi khác có phải may mắn hơn cho già không?
– Thưa cụ, tôi tưởng vẫn có xe ngựa chở khách chứ?
Nghe và cụ nói vậy, bỗng một ý nghĩa lóe lên trong óc Edison. Ông ngồi xuống cạnh bà cụ và hỏi dồn:
– Thế nào hở cụ? Xe tự đi một mình à?
– Thì chắc ông Edison phải biết chứ. Vì ông ta đã làm được đèn điện thì chắc cũng làm được cái xe biết đi một mình.
Edison chợt reo lên:
– Làm cái xe chạy bằng dòng điện à? Đúng! Đúng, thế là xong. Cái xe mà cụ mong muốn ấy, cái xe điện cụ ạ!
Bà cụ tỏ ý thương hại:
– Ông làm sao thế?
– Cụ ơi! Tôi là Edison đây. Nhờ cụ mà tôi đã nảy ra ý định làm một cái xe chạy bằng dòng điện đấy.
Bà cụ vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà bác học cũng bình thường như mọi người khác. Khi chia tay, Edison bảo:
– Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe điện đầu tiên.
– Thế nào già cũng đến… Nhưng ông phải làm nhanh lên nhé, kẻo tuổi già chẳng còn được bao lâu đâu.
– Thôi, thôi… già mà đi xe ấy thì ốm mất. Nó vừa xóc vừa kêu ầm ầm. Già chỉ muốn có thứ xe không cần ngựa kéo mà lại thật êm.
Từ lần gặp bà cụ, Edison miệt mài với công việc chế tạo xe điện và đã thành công. Ông dự định đường xe điện đầu tiên sẽ là từ New York đến Menlo Park. Ông cùng công nhân ngày đêm thay nhau làm việc. Ông sử dụng cuốc chim cũng thành thạo chẳng kém một công nhân nào. Mọi người đều kính phục ông. Họ bảo:
– Thật là một con người chân chính. Không thấy ai giàu nghị lực và ham làm việc như vậy.
Sau ba tuần làm việc khẩn trương, chuyến xe điện đầu tiên đã chạy. Người ta xếp hàng dài để mua vé. Edison mời bà cụ già đi chuyến xe đầu tiên. Đến Menlo Park, ông mời cụ vào nhà và bảo:
– Tôi đã giữ đúng lời hứa với cụ rồi nhé! Thế nào, cụ có thích cái xe đó không?
Cụ già cười móm mém:
– Giờ thì già có thể đi chơi cả ngày với cái xe này được rồi ông ạ!
Câu 2: Tìm đọc một câu chuyện về nhà khoa học